Đầu mùa đông, mưa nhỏ liên miên không ngừng, phả vào mặt một luồng khí lạnh.
Trì Vi cùng với Bạc Dạ Bạch đi về phía cửa sau của khách sạn, lái xe chạy tới bệnh viện.
Với tình trạng nghiêm trọng , khi hai người vừa tới bệnh viện lập tức đã có y tá chủ động đến giúp đỡ.
Phối hợp với y tá, Trì Vi nhìn Bạc Dạ Bạch nằm trên giường phẫu thuật, khuôn mặt trắng bạch , gần như mất đi dấu hiệu của sự sống.
Có lẽ là vì ăn mặc mỏng manh nên Trì Vi có hơi rùng mình, tâm trí bối rối không kể xiết.
Sau đó, cô nhìn bác sĩ đẩy Bạc Dạ Bạch tiến vào phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng chặt lại, phía trên đèn đỏ lặng yên sáng lên.
Lúc này, Trì Vi dựa vào vách tường, trong miệng thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nghe trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, cô cảm thấy trán mình như đang đau.
Tình huống lúc này, thật không thể châm biếng, có thể nói là trò đùa buồn cười lớn nhất mà cô phải trải qua.
Đầu tiên là Hoắc Đình Thâm lựa chọn người yêu cũ, lại là ma xui quỷ khiến, gặp phải người đàn ông xa lạ chiếm đoạt mình, hiện tại hai cái chân còn bị xé rách đau đớn.
Trải qua những chuyện này không nói, cô vẫn không để ý tới danh tiếng của mình, đưa người đàn ông cưỡng bức mình đến bệnh viện.
Giờ cô đang lo lắng cho hắn có thể chết đi hay không. Thật là nực cười hết mức!
Vô thức, thời gian cứ từ từ trôi qua.
Trì Vi chỉ mặc một chiếc váy mỏng manh nên cô không khỏi run lên, chưa kể y tá yêu cầu gia đình của người bệnh ở lại nơi này.
Người nhà. Nhanh, gặp người nhà!
Suy cho cùng, Trì Vi sợ sệt người đàn ông này chết đi, bản thân cô sẽ dính đến án mạng, cô chỉ có thể cuộn mình trên ghế dài, yên lặng chờ cuộc phẫu thuật kết thúc.
Đêm dài từ từ trôi, cô nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ thiếp đi.
"Lạch cạch.."
Cuối cùng, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng từ từ mở cửa ra.
Trì Vi một lần nữa mở mắt, nhìn bác sĩ đẩy xe giải phẫu đi ra, chậm rãi qua người cô.
Xoa trán đứng dậy, cô đang định hỏi có chuyện gì xảy ra.
Ngay lập tức, ở khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt của cô có chút thiên vị, dừng lại trên chiếc giường phẫu thuật.
Nhìn xem, trên mặt che kín một tấm vải trắng, mà ở dưới đó, rõ ràng là một bộ thi thể.
Con ngươi đột nhiên co rúm lại, Trì Vi đưa tay lên môi, khuôn mặt đầy sự hoài nghi, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì Trì Vi đứng ngang giữa đường, còn nhìn chằm chằm người chết, bác sĩ nhíu mày dò hỏi: " Cô là người nhà của bệnh nhân này sao. "
Trì Vi thân thể run rẩy, tuy rằng cố gắng kiềm chế để không gào thét nhưng tiếng nói vẫn run không ngớt: " Anh ta… Đã chết rồi sao ."
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, hãy nén bi thương."
Thân là bác sĩ, anh ta đã quen với sống chết chia lìa, Trì Vi phản ứng như vậy cũng là lẽ tự nhiên.
Nhận được câu trả lời từ bác sĩ, Trì Vi gần như chết lặng.
Người đàn ông xa lạ, hung bạo ấy, hắn, hắn, hắn… Hắn ta thực sự chết rồi!
Rõ ràng, chỉ vài giờ trước, anh ta vẫn rất mạnh mẽ, chiếm giữ hết lần này đến lần khác.
Làm sao… Làm sao có thể chết ngay như vậy cơ chứ?
Lẽ nào chính vì mình cần chiếc gạt tàn đập anh ta bị thương, do đó gián tiếp gây ra cái chết của hắn.!
Vừa nghĩ tới, tay cô tiếp xúc với mạng người kia, Trì Vi không thể giữ bình tĩnh, run sợ đến phát khóc phủ nhận: "Hắn chết, không có quan hệ gì với ta, ta không phải cố ý…"
Đột nhiên nghe câu này, bác sĩ không thể không nghi ngờ, định hỏi điều gì đó.
Bỗng dưng, một số người xuất hiện, cùng nhau nhào đến chiếc giường, trong miệng khóc lóc gọi to:
"Bố …"
Bị mấy người như vậy chen tách, Trì Vi lại lần nữa bị dọa, ngơ ngác nhìn bọn họ khóc tang, không khỏi ngờ vực một chữ: "Bố."
Nghe vậy, một người nào đó trong gia đình đó ngẩng đầu, kỳ quái nhìn Trì Vi quát lớn: "Cô gái, cô nói bậy bạ gì vậy."
Vừa đúng lúc này, phòng phẫu thuật lại có một chiếc giường được đẩy ra, y tá hướng về phía Trì Vi gọi : "Người nhà bệnh nhân, phiền cô tới đây một chút."