Trì Vi nước mắt mông lung, ngẩng đầu nhìn cửa phòng giải phẫu, nơi người đàn ông yên tĩnh nằm ở đó.
Hơi run run, lúc này nhìn lại phía sau mới nhận ra bản thân đã nhận sai người, nhất thời lúng túng, khuôn mặt lúc trắng lúc xanh.
"Tôi tôi tôi… Xin lỗi ! Mọi người cứ tiếp tục…"
Giọng nói khô cằn, khuôn mặt Trì Vi như có một ngọn lửa đang cháy, vội vã xoay người chạy về phía trước.
Trên giường phẫu thuật, người đàn ông đang mang mặt nạ hô hấp, hai mắt nhắm nghiền ngủ say, khuôn mặt đẹp đẽ hiện lên sự nhợt nhạt trắng xám.
"Hóa ra… Ngươi không chết sao…"
Trì Vi nghĩ vậy trong lòng, miệng vô thức nói ra những điều ấy.
Ngay lập tức, nhìn thấy sự kinh ngạc của y tá, Trì Vi không khỏi ngượng ngùng nở nụ cười, vội vã đổi giọng: " Ta nói là, hắn không chết thật tốt…"
Y tá lúc này mới thu hồi ánh mắt, nói Trì Vi đi theo phía sau, đi tới phòng bệnh đã được bố trí ở trên lầu.
Trong lúc được yêu cầu phải nộp viện phí, Trì Vi đi ra vội vàng vì trên người cô không mang bất kì ít tiền tài nào, chỉ có thể ra trước sảnh bệnh viện, gọi điện cho bạn thân đến cứu giúp.
Sau một thời gian bận rộn, Trì Vi mệt đến thở hồng hộc, cuối cùng cũng một lần nữa phải quay trở lại phòng bệnh.
Một tay chống cằm, Trì Vi không chớp mắt nhìn Bạc Dạ Bạch, anh ta đang được truyền dịch, các thiết bị máy móc thỉnh thoảng lại kêu lên "Tích…"
Vang vọng, một bên còn có máy điện tâm đồ, trên màn hình đang chập chùng lên xuống.
"Thật đúng là, tại sao ta lại gặp loại người như ngươi ! "
Trì Vi vừa mới tự oán tiếc nói chuyện, bác sĩ chậm rãi đẩy cửa bước vào, xem trạng thái của Bạc Dạ Bạch.
Xác định tình hình đã ổn định, lúc này mới tháo mặt nạ thở của hắn xuống.
Trước khi đi, Bác sĩ nghiêm trọng nhìn Trì Vi, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Bị người khác nhìn như thế, đặc biệt là bác sĩ, Trì Vi sợ hãi trong lòng, nghi hoặc muốn dò hỏi.
Vừa lúc này, bác sĩ nghiêm túc mở miệng, giọng nói thành khẩn: " Này cô, cô nên biết rõ, anh ta mang bệnh tim nghiêm trọng…"
Trì Vi ngẩn ra, cô không biết ? Không có một chút biết rõ!
"Tôi có thể giải thích, tuổi trẻ bây giờ rất dễ sinh ra nóng nảy! Thế nhưng, với tình trạng bây giờ, anh ấy không thể làm nhiều lần, hai người nên kiêng kỵ điều này…"
" ..."
Cô gái mặt như trống rỗng, không hiểu bác sĩ muốn nói điều gì .
Ngay tiếp đó, bác sĩ nói trực tiếp: " Bạn trai cô, anh ấy bị bệnh tim bẩm sinh, nhất định phải cố gắng nghỉ dưỡng, không nên vận động mạnh. Cô gái, liên quan đến phương diện kia, cô đừng có nhu cầu lớn như vậy, anh ta không giống với những người đàn ông bình thường, không thể hoạt động quá sức … "
" ! ! ! "
Nếu như lúc này, cô còn không rõ ý của bác sĩ, thì cô đúng là kẻ ngu si!
Trì Vi cuối cùng cũng đã hiểu, tại sao bác sĩ lại nhìn mình, cho rằng mình ham muốn, quấn quýt lấy bạn trai để thỏa mãn bản thân, do đó gây nên bệnh tim… Vân vân, đợi đã, bạn trai.
"Bác sĩ, anh không nên nói lung túng, không phải như anh nghĩ ! Còn hắn, không phải bạn trai của ta… "
Chỉ tiếc, khi Trì Vi nói như vậy, vẻ mặt bác sĩ không chỉ không hài lòng, trái lại còn nặng nề khiển trách.
"Anh ta không phải bạn trai của cô. Hai người có thể đã phát sinh quan hệ! Cô gái, cô nhìn tuổi còn trẻ, phải cố gắng yêu quý bản thân…"
Bác sĩ này là người đàn ông trung niên, không đồng ý nhìn Trì Vi, như là người lớn giáo dục đứa bé không hiểu chuyện.
Trì Vi há hốc mồm, không thể nói nên lời, cô chưa bao giờ cảm thấy uất ức như lúc này.
Cuối cùng, cô quyết định ngậm miệng không nói, mệt mỏi trừng mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.
Đều do hắn, tất cả sai trái đều do hắn!
Khốn nạn, biến thái, cầm thú, cướp đi bản thân ta lần thứ nhất chưa đủ, còn liên lụy đến bản thân ta.
Có bệnh nghiêm trọng. Có bệnh sao không uống thuốc đi, ngoan ngoãn chờ ở nhà, tại sao còn chạy lung tung gây sự.
Thế nhưng, thật may là bệnh tim mà không phải là bệnh truyền nhiễm nào đó … Bằng không, cô xin thề, nhất định cắn chết hắn không tha!