Trình Thơ đập nhẹ vào ngực Sách Đồng Học thì cuối cùng Trình Thơ cũng bắt đầu rơi những giọt nước mắt khi vùi đầu vào ngực Sách Đồng Học.
Sách Đồng Học lén lút một chút, rồi nhìn xuống Trình Thơ, người đang khóc trên ngực anh và giọng nói lắp bắp: "Có chuyện gì vậy, Trình Thơ, cậu đang khóc gì vậy? Người bị đánh rõ ràng là tớ mà... Này... Tại sao cậu lại khóc chứ... Khi cậu khóc như vậy rồi cậu để nước mũi dính vào áo tớ à?"
"Haha..."
Thỏ trắng đứng cạnh cả người này và khi nghe câu này thì cô không thể không cười.
Trình Thơ đang khóc lóc và cảm thấy vừa vui vừa buồn. Nhưng sau khi nghe những lời này, có một chút bối rối, cô nắm lấy cổ áo Sách Đồng Học và lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của mình, sau đó cô nhìn lên để nhìn kĩ lại gương mặt đẹp trai của Sách Đồng Học và nói: "Tại sao, cậu không cho tớ đừng chà xát mũi của tớ lên người cậu hả, cậu đang dự tính làm điều gì chống lại tớ à?"