"Cái gì mà thời kỳ quan sát với thời kỳ thực tập chứ?" Tiêu Hàn kinh ngạc mở to đôi mắt: "Em coi anh là công nhân đi làm trong công ty sao?"
"Cái này còn nghiêm túc hơn cả việc gì làm đấy." Tần Hi Á nghiêm túc nói: "Ở công ty kiếm được là tiền, còn ở đây kiến được là tình cảm."
"Được rồi." Tiêu Hàn đành gật đầu: "Ai bảo anh trước kia đã làm sai kia chứ, giờ đành phải chịu trừng phạt thôi."
"Anh có thể nghĩ như vậy là được rồi." Tần Tiêu Á vỗ vai anh: "Anh Tiêu, thể hiện cho tốt nha."
Nói xong cô quay về phòng, lúc này một người giúp việc đang chuyển gói lớn gói nhỏ đồ trẻ em vào, không cẩn thận đụng phải Tần Hi Á, Tần Hi Á suýt nữa thì ngã xuống…
"Hi Á!" Tiêu Hàn kịp thời đỡ lấy cô: "Em không sao chứ?"
Tần Hi Á ôm ngực, vẫn chưa kịp hoàn hồn mà thở hổn hển.
Mọi người xung quanh đều vô cùng hoảng hốt.
"Cô làm việc kiểu gì thế?" Tiêu Hàn quát ầm lên với người giúp việc kia.