Lam Thiên Vũ dừng tay lại, hai mắt kinh ngạc nhìn anh ta, tim đập liên hồi, tại sao anh ta có thể như vậy chứ?
Tốt hay xấu….
"Ôi…Thơm quá." – Dạ Diễm xem như chẳng có gì xảy ra, đem miếng táo tới trước mặt Lam Thiên Vũ:
"Cô muốn ăn không? Tự đi lấy đi!"
Lam Thiên Vũ ngập ngừng một lúc, lấy một quả táo, vừa chuẩn bị ăn,
Dạ Diễm bất chợt cắn lát táo trong tay cô và ăn từng chút một.
Lam Thiên Vũ bất lực nói:
"Anh làm gì vậy?"
Dạ Diễm muốn hôn cô.
"Buông ra." – Lam Thiên Vũ nhăn nhó la lối, hai tay đẩy anh ra.
"Cô phải quen dần với sự thân mật của tôi chứ?" Dạ Diễm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt má cô, ngón tay cái vuốt nhẹ lên môi cô:
"Người không muốn làm chuyện ân ái, ta không miễn cưỡng nhưng chúng ta nên thân thiết một chút đi…"
Lam Thiên Vũ rủ mắt xuống, nghiêm túc nói:
"Anh hãy tôn trọng tôi, không được làm bậy, mau buông tay ra."