"Mặc dù bây giờ có chịu khổ một chút nhưng có anh ở bên cạnh em cảm thấy thật sự rất thỏa mãn và hạnh phúc, em biết trong lòng anh rất khó chịu nhưng anh phải tin em, rồi tất cả cũng sẽ trôi qua thôi, anh phải giữ cho mình tinh thần lạc quan, như vậy anh mới có thể mau chóng khỏi bệnh được, như vậy anh mới có thể chăm sóc cho cả nhà, đợi bé cưng của chúng ta ra đời thì sức khỏe của anh cũng hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau quay về Mỹ giành lại gia sản của chúng ta..."
"Được rồi." Dạ Diễm gật đầu, anh ôm cô vào ngực, "Thiên Vũ, May mà vẫn còn có em, còn có em."
"Chúng ta được ở bên nhau là điều hạnh phúc nhất..." Lam Thiên Vũ nhắm mắt lại cười ấm áp.
Dạ Diễm hôn nhẹ lên trán, lên gò má cô, chợt anh phát hiện cô đã ngủ mất rồi. Dạ Diễm xót xa nâng gương mặt của cô lên, vuốt nhẹ lên bờ môi cô trong lòng thầm nhủ, "Thiên Vũ, vì em vì con, vì ông nội anh nhất định sẽ phấn chấn trở lại, nhất định sẽ như vậy..."
***