"Vũ Dao, đừng giận anh, anh lỡ lời, thực sự anh không muốn nói như vậy." Dạ Diễm cầm tay Vũ Dao giải thích: "Đúng là bởi vì anh quá yêu em, không muốn làm tổn thương em, đó không phải là vấn đề có thai hay không, mà là rất đau đớn."
Cung Vũ Dao vẫn còn khóc, cô luôn mỏng manh, yếu ớt, dễ dàng rơi lệ như vậy.
Dạ Diễm thấy cô khóc, tâm trí rối bời, không đủ kiên nhẫn, bây giờ anh không biết phải xử sự như thế nào.
Bỗng nhiên, điện thoại di động lại reo lên, Dạ Diễm nhớ tới mệnh lệnh của Dạ lão thái gia, nhìn đồng hồ đã hơn mười phút trôi qua. Bây giờ mà không đi thì sẽ không kịp mất…Nhưng, bây giờ
Cung Vũ Dao đang khóc lóc như thế này, làm sao bây giờ.
Khóc được một lúc thì Cung Vũ Dao dừng lại, ngồi lên giường với vẻ mặt hờn dỗi Dạ Diễm.
Dạ Diễm bước đến trước mặt Cung Vũ Dao, ôm mặt nàng, nhẹ nhàng nói: