Sắc mặt Tiêu Hàn liền thay đổi:
" Ý của em là gì? Chẳng lẽ, em, em quyết định…"
"Tôi quyết định cưới anh ấy." Đôi mắt của Lam Thiên Vũ kiên định, ngước nhìn cửa sổ: "Sau rất nhiều điều, tôi không còn tin vào tình yêu, nhưng tôi tin vào gia đình, giống như cha tôi đang chăm sóc tôi."
"Nhục nhã đủ rồi, tôi sẵn sàng hy sinh tất cả vì đứa trẻ trong bụng, mặc dù Dạ Diễm không yêu tôi, nhưng anh ta là cha của con tôi, anh ta không thể giết vì đứa trẻ này, và đây là điều tôi muốn."
"Không được, Thiên Vũ" Tiêu Hàn bị kích động: "Em không thể nghĩ như này, cuộc sống của em còn rất dài, em không thể hi sinh hạnh phúc của mình vì đứa bé…"
"Tiêu Hàn!" Một tiếng nói già dặn vang lên.
Tiêu Hàn quay đầu lại thấy Dạ lão thái gia, không khỏi thẫn thờ.
"Cám ơn cậu đã cứu Dạ Diễm và Thiên Vũ. Chờ Dạ Diễm tốt lên, nó sẽ đích thân cám ơn cậu."
Dạ lão thái gia từ tốn mỉm cười, quay sang Lam Thiên Vũ nói: