Lam Thiên Vũ và Triệu Quân sốt ruột trong lòng, nhưng cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Dạ Diễm vốn đã mắc bệnh đau dạ dày, bị Thẩm Ngưng Nhược dày vò như thế, sắc mặt càng kém đi.
"Các người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau đến hỗ trợ?" Thẩm Tang Hải quát lên với vệ sĩ của mình, rất nhanh, hai vệ sĩ thân hình cao lớn đi tới, giúp đỡ kéo Thẩm Ngưng Nhược lại.
Thẩm Ngưng Nhược liều mạng giãy giụa, thân thể lê lết trên mặt đất, hai chân không ngừng đạp loạn xạ, khàn giọng gào khóc: "Con không đi, con không đi, buông con ra, con muốn ở bên Diễm, Diễm, cứu em, cứu em, đừng để người xấu dẫn em đi, Diễm..."
Dạ Diễm thấy bộ dạng này của Thẩm Ngưng Nhược, trong lòng có chút khó chịu, cũng rất tự trách và hổ thẹn, ban đầu anh thực sự không nên vì để cho Cung Vũ Dao hả giận mà trả thù Lãnh Nhược Băng, còn lừa gạt tình cảm của Thẩm Ngưng Nhược.