Barker nhướng mày, sắc mặt đã có chút không dễ nhìn, Ôn Hải nói xấu Dạ Diễm rất nhiều ở trước mặt ông ta, nhưng bây giờ chính cách xử sự của Ôn Hải lại quá đáng hơn.
"Kẻ gian đang hỏi ai?" Dạ Diễm hỏi lại.
"Tôi hỏi cậu!" Ôn Hải buột miệng nói ra, sau khi nói xong mới ý thức được mình bị mắc lừa, không khỏi thẹn quá hoá giận: "Cậu dám mắng tôi?"
"À!" Dạ Diễm buồn cười nói: "Ông là đang tự mình chửi mình. Ôn Hải, suy nghĩ của ông đen tối nên tư tưởng đều đen tối, có đôi khi, thông minh quá sẽ bị thông minh hại."
"Bớt nói nhảm. ." Ôn Hải tức giận rống to: "Bắt bọn họ lại."
Vệ sĩ lập tức vây quanh Dạ Diễm, Triệu Quân lập tức bảo vệ ở trước người Dạ Diễm.
"Ngài Ôn. . ."
"Để cho tôi đi vào! !"
Barker vốn muốn giải vây cho Dạ Diễm, nhưng lúc này, giọng nói lo lắng của Lam Thiên Vũ truyền đến.
"Ơ, vợ của cậu đã tìm tới rồi?" Ôn Hải nhướng mày một cách đầy hứng thú: "Xem ra tuồng vui này muốn đặc sắc hơn rồi."