Lam Thiên Vũ đúng là không biết nói gì cho phải, ngoại trừ hai tiếng "Cảm ơn", cô đã không còn từ gì để diễn tả tấm lòng mình lúc này.
Nhưng anh ta không muốn nghe hai từ này, cô đành phải nói: "Được, hi vọng sau này có cơ hội để báo đáp anh!"
"Cô coi tôi là bạn đã là món quà tốt nhất rồi." Bá tước Louis mỉm cười nói: "Bộ trưởng Ôn cũng sắp đến, cô ngồi đó, tôi đi toilet một chút."
"Được." Lam Thiên Vũ gật đầu tiễn anh ta đi.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, đã rạng sáng rồi, nếu không xảy ra gì chuyện gì bất ngờ thì hẳn lần này sẽ thành công. Chỉ là Triệu Quân vẫn chưa báo tin tới, nên cô vẫn còn lo lắng, lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Triệu Quân, vừa vặn anh ta cũng gọi điện tới.
Lam Thiên Vũ lập tức lấy điện thoại, tiến vào toilet để nghe.
"Cô Dạ!" Giọng nói của Ôn Hải bỗng truyền tới, Lam Thiên Vũ kinh ngạc, vội vàng tắt máy, quay đầu nhìn Ôn Hải: "Bộ trưởng Ôn!"