"Tình yêu đôi khi như một thứ có thể ngộ nhưng không thể cầu, chưa đến thời điểm, dù cô có cố gắng cũng vô dụng, nhưng đến khi nói tới, cô muốn đuổi cũng không đi, giờ chúng ta nên cố quý trọng nó, một khi bỏ qua sẽ không còn cơ hội nữa. Đạo lý này rất đơn giản, mọi người ai cũng hiểu, nhưng người trong cuộc thì không."
Tần Hi Á nghe những lời này thì không khỏi dao động, cô nghĩ dáng vẻ Tiêu Hàn khi xô đổ chén thuốc kia, nghĩ đến bộ dạng khổ sở của anh ấy, lúc anh đau lòng ôm lấy cô.
Anh ấy, hình như không giống trước kia nữa.
Anh ấy thật sự yêu cô sao?
Tần Hi Á nghĩ đến đau đầu, đưa tay đỡ trán, không biết phải làm sao cho tốt.