"Cha còn chưa nghĩ đến âm ưu này của cậu ta." Tần Tường tức đến nghiến răng nghiến lợi, "Cả cha cũng dám tính toán."
"Cha, trước tiên đừng tức giận." Hàn Tú Thành khuyên nhủ, "Đây cũng chỉ là suy đoán của con, không nhất định là thật, vẫn nên điều tra trước rồi nói sau.
"Còn cần gì điều tra? Trừ cậu ta thì ai mới làm việc đó chứ?" Tần Tường tức giận nói, "Xem ra trước đây cha quá nhẹ tay với cậu ta rồi, xem lần này cha xử lý thế nào."
"Aizzz..." Hàn Tú Thành thở dài một hơi, "Cha, cha đừng suy nghĩ nhiều, con vào thăm Hi Á trước."
"Đi đi." Tần Tường vỗ vỗ vai anh ta, "Khuyên nó cho tốt."
"Con biết rồi."
**
Sau khi Tần Tường đi, Tần Hi Á vẫn giữ nguyên bộ dáng ngơ ngác, ánh mắt vô hồn, nước mắt trên mặt còn chưa khô, trong lòng vẫn ngổn ngang mọi chuyện, sau này cô phải làm gì? Phải làm sao bây giờ?
Hàn Tú Thành đi vào phòng bệnh, thấy Tần Hi Á như vậy thì không đành lòng, thương xót hỏi: "Hi Á, em ổn chứ?"