"Dạ." Tần Hi Á không ngừng gật đầu, cô hối hận, thật sự rất hối hận, nếu biết sớm như vậy thì lúc trước khi chị cô nhắc nhở cô, cô nên buông tay Tiêu Hàn.
"Bỏ đi, đừng đau lòng." Tần Tường vỗ vỗ lên mu bàn tay cô: "Chuyện cũng đã như vậy rồi, hiện giờ chúng ta chỉ còn cách giảm tổn thương đến mức thấp nhất thôi."
Tần Hi Á đau đớn thở dài: "Đúng vậy, sau này con nhất định sẽ không tin tưởng Tiêu Hàn nữa, không quan tâm đến bất kỳ chuyện gì khác, chỉ muốn nuôi nấng đứa trẻ này thật tốt."
"Con muốn giữ lại đứa trẻ này?" Lông mày Tần Tường nhíu chặt lại.
"Cha, ý cha là sao?" Trong lòng Tần Hi Á lo lắng bất an nhìn ông: "Đây là giọt máu của con, tất nhiên là con muốn giữ lại."
"Hi Á." Tần Tường thật lòng khuyên nhủ: "Làm mẹ đơn thân không đơn giản như con nghĩ, đứa trẻ này sẽ trở thành gánh nặng cả đời của con, nhân lúc nó còn chưa thành hình thì hãy phá bỏ nó sớm một chút, như vậy mới có thể giảm tổn thương đến mức thấp nhất."