"Cháu đứng lại cho cậu!!!" Ôn Hải nghiêm nghị quát lên.
Tiêu Hàn dừng chân, nhưng cũng không quay đầu lại.
Ôn Hải buồn bực mắng to: "Cháu nghĩ rằng cậu muốn quan tâm đến cậu chắc, nếu không phải người khác hỏi han cháu, cậu cũng không để ý cháu sống chết thế nào."
Tiêu Hàn quay đầu nhìn ông, lạnh lùng: "Nếu người khác hỏi cậu, cậu có thể nói với bọn họ chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, chuyện của cháu không liên quan đến cậu là được."
"Cháu. . . . ."
Không đợi Ôn Hải nói tiếp, Tiêu Hàn đã kéo Lam Thiên Vũ đi, "Thiên Vũ, chúng ta đi."
. . . . . .
Trở lại ghế của nhà họ Dạ, Lam Thiên Vũ bỏ tay Tiêu Hàn ra, lo lắng chất vấn, "Anh rốt cuộc bị làm sao vậy? Cậu anh quan tâm anh, muốn giúp anh, sao anh lại dùng thái độ này cư xử với ông ấy?"
Tiêu Hàn nhìn người xung quanh nhiều như vậy, tránh nặng tìm nhẹ nói, "Anh không cần ông ta quan tâm, mọi người cũng bớt liên lạc với ông ta đi, anh không muốn mắc nợ ông ta cái gì."