"Tôi không có quyền ?" Tần Tường đã triệt để nổi giận: "Ông cụ Dạ, tôi nể tình chuyện trước kia mới nhường ông một bậc nhưng giờ ông không thèm để tôi vào mắt. Vợ tôi bị người ta đâm bị thương, giờ còn đang nằm trong phòng cấp cứu, thậm chí nguy hiểm cả tính mạng. Ông và cấp dưới lại ở đây giả mù sa mưa, cãi nhau quấy rầy bác sĩ chữa trị. Cháu dâu ông còn đưa một tên bác sĩ hạng ba đến giả làm người tốt, ông nói với tôi tôi không có quyền ? Ông đừng có khinh người quá đáng."
"Tần Tường, cậu cứ bình tĩnh."
"Đủ rồi !" Tần Tường cắn răng nghiến lợi thét lên: "Tính mạng vợ tôi giờ đang ngàn cân treo sợi tóc, tôi không muốn phí thời gian với mấy người. Mấy người một là rời đi, còn nếu muốn ở lại đợi kết quả thì lui ra mười bước, đừng có tới gần."
"Bác Tần..." Lam Thiên Vũ còn muốn nói gì đó, ông cụ Dạ đã nhấc tay ngắt lời cô, bình tĩnh nói: "Chúng ta lui lại mười bước đi."
"Vâng." Vệ sĩ nghe lời kéo xe lăn của ông cụ Dạ lui ra sau.