"Nói nhảm ít thôi. Dù quyền thế tiền tài nhà họ Dạ lớn cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể nào lớn hơn được nhà họ Tần chúng ta sao? Lúc trước tôi nhượng bộ ông cụ Dạ trên thương trường, đấy là kính lão, chứ không phải sợ nhà họ Dạ bọn họ. Thằng ranh Dạ Diễm này không coi ai ra gì, tự cao tự đại. Tôi đã nói sớm muộn gì nó cũng gây họa chỉ là không ngờ nó lại dám chọc vào nhà họ Tần chúng ta. Đúng là chán sống rồi !"
"Bố ơi, bố nhỏ tiếng chút, đây là bệnh viện." Tần Hi Á khẽ nhắc nhở.
Tần Tường trừng mắt với cô, nói tiếp: "Anh theo dõi chặt Dạ Diễm cho tôi, tiếp tục tạo áp lực với bên cục cảnh sát. Đủ bốn tám tiếng cũng không cho nó bảo lãnh. Ai dám thả nó, tôi sẽ không để yên cho người đó. Nghe rõ chưa ?"
Nói xong, Tần Tường cúp thẳng điện thoại. Đang định nói gì đó thì lại có điện thoại gọi đến, ông cau mày nhận cuộc gọi.
"Ông Khổng !"