"Vừa rồi..." Hàn Tú Thành nhìn cô khẽ cười. "Yên tâm đi, anh không nghe trộm em nói chuyện điện thoại đâu. Đợi em cúp máy anh mới đi vào."
"Em không có ý đó." Tần Hi Á xấu hổ vì sự hẹp hòi của mình. "Em chỉ cảm thấy bộ dạng hiện tại của mình rất xấu xí."
"Không xấu chút nào." Hàn Tú Thành lắc đầu. "Người con gái vì tình yêu mà bị tổn thương rất xinh đẹp bởi vì cô ấy đã yêu thật lòng."
Tần Hi Á đáng thương nói: "Tiếc rằng không phải người đàn ông nào cũng biết quý trọng điều đó."
"Anh ta không biết trân trọng em đó là lỗi của anh ta." Hàn Tú Thành khẽ cười làm dịu bầu không khí căng thẳng. "Nhưng em cũng nên nghĩ thoáng một chút. Có cô gái nào trong đời không gặp phải đàn ông bội bạc chứ ? Người tiếp theo em gặp được chắc chắn là người tốt."
"Ha ha..." Tần Hi Á nhẹ nhàng cười, chân thành nói: "Anh Tú Thành, thật sự rất cảm ơn anh. Trong lúc này cũng chỉ có anh luôn bên cạnh em !"