"Được, vậy chú cảm ơn cháu trước." Thẩm Tang Hải cảm kích nói: "Ngưng Nhược đã quên những chuyện xảy ra trước kia, giờ đã trở nên hướng nội, con bé cũng không oán hận cháu và Dạ Diễm nữa, hai đứa không cần để chuyện đó trong lòng."
"Thật sao? Vậy thì tốt quá." Lam Thiên Vũ cảm thấy hơi bất ngờ, đồng thời cũng vui mừng vì chuyện này.
"Một mình Ngưng Nhược ở viện rất cô đơn, mỗi lần mẹ về nhìn nó, nó đều không cho mẹ đi, đáng tiếc giờ mẹ không có thời gian để chăm sóc nó, " Lãnh Nhược Băng hổ thẹn nói, "Thiên Vũ, nếu con và Dạ Diễm về nước, thuận tiện tới thăm con bé một chút cũng tốt, giờ nó đang rất cần tình cảm người thân, dù sao hai con cũng là chị em, mượn cơ hội này để củng cố tình cảm cũng tốt."
"Con biết, con sẽ tới thăm em ấy." Lam Thiên Vũ gật đầu vâng lời.
"Thời gian không còn sớm nữa, con mau về nghỉ ngơi đi, Dạ Diễm cùng bé con vẫn đang chờ con đó." Lãnh Nhược Băng ân cần dặn dò.