Nghe đến đây Kiều Tinh lại bật khóc.
"Lúc ấy tớ cầm tờ xét nghiệm mà sợ đến choáng váng, mẹ lại an ủi tớ bảo không sao, nói chỉ cần cậu sống tốt thì bà ấy thế nào cũng được, bảo tớ đừng đau lòng, lại còn dặn tớ đừng nói việc này cho ai khác! Tớ nhìn nụ cười trên mặt bà ấy, lại không cầm được nước mắt, mẹ lại ôm tớ, bảo không sao, thật sự không sao!"
"Sao lại như vậy? Sao lại như vậy được???" Nước mắt Lam Thiên Vũ rơi xuống, lắc đầu không dám tin: "Mỗi ngày tớ đều gọi điện cho mẹ, giọng bà ấy vẫn vui vẻ nhẹ nhàng như thế, tớ vẫn tưởng bà ấy sống tốt, không ngờ lại xảy ra chuyện này."
"Chú Thẩm khi biết chuyện này cũng không dám tin, ông ấy còn đưa mẹ nuôi đi khám lại một lần, giờ đã không còn cách nào đối mặt với sự thật nữa." Kiều Tinh đau lòng nói: "Khi nhận tờ kết quả xét nghiệm, mẹ nuôi cũng không đau khổ như hiện nay, giờ đầu bà ấy ngày càng đau, tớ đoán là chú Thẩm luống cuống nên mới để lộ cho cậu biết đúng không?"