Cung Vũ Dao nhìn thấy Dạ Diễm liền kích động đến nước mắt lưng tròng, giơ một cánh tay yếu ớt về phía anh.
Dạ Diễm đi qua nắm chặt tay của cô ta, dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô ta: "Đừng lo lắng, bác sĩ nói em đã hạ sốt rồi, em phải ngoan ngoãn, nhanh khỏe lại đó có biết không?"
Cung Vũ Dao ngoan ngoãn gật đầu, dùng ngôn ngữ tay cố gắng biểu đạt lời muốn nói với anh: "Anh Diễm, Tiểu Thiên Dực thế nào rồi?"
"Bây giờ bệnh tình của thằng bé đã ổn định lại, tạm thời không có chuyện gì."
Dạ Diễm sửa sang lại sợi tóc bị mồ hôi thấm ướt của Cung Vũ Dao, nhìn dáng vẻ này của cô ta, tâm trạng của anh rất nặng nề, cô ta vì anh có thể nỗ lực làm bất cứ chuyện gì, thậm chí không tiếc nguy hiểm tính mạng, cho dù cô ta thật sự có tâm tư riêng thì anh cũng nên tha thứ cho cô ta, hơn nữa nếu như Lam Thiên Vũ thật sự yêu anh, coi trọng anh thì căn bản sẽ không vì người khác mà thay đổi.