Lam Thiên Vũ ngước mắt nhìn Dạ Diễm, cửa thang máy rốt cuộc cũng đóng lại, trái tim cô nhói đau, ở bên ngoài thang máy Dạ Diễm đang ngẩn người.
Cô đi thật rồi, đã đi thật rồi. . .
Dạ Diễm không thể tin được sự thật này, anh cho là cô chỉ tức giận, chỉ giống như trước kia cãi nhau với anh, cuối cùng vẫn sẽ ở lại thế nhưng là... cô vậy mà đã đi thật rồi.
Thì ra tất cả lời nói lúc tức giận của anh đều là thật, trong lòng của cô thật không có anh .
Trong thang máy, Lam Thiên Vũ không còn đau khổ như lúc nãy, ngược lại có một loại cảm giác thả lỏng, cô biết lần này không giống trước kia, giữa họ sẽ không thể quay lại được nữa, bọn họ đã rời xa nhau thật rồi...
"Dạ Diễm tên khốn kia, vậy mà anh ta lại không tin em." Tiêu Hàn chưa nguôi cơn tức, tức giận bất bình nói, "Sớm biết thế này, vừa rồi anh không nên ủng hộ em nói sự thật để anh ta tiếp tục bị người đàn bà độc ác Cung Vũ Dao kia mê hoặc."