Lam Thiên Vũ nghe xong những lời của Dạ Diễm, khiếp sợ trợn tròn mắt: "Anh nói cái gì? Anh muốn cướp Thiên Dực đi sao? Anh không thể làm vậy."
"Em đã không cần con nữa thì dựa vào đâu mà nói những lời này??" Dạ Diễm gầm lên, "Trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy mà em muốn đi theo người đàn ông khác, em có tư cách gì để làm mẹ Thiên Dực???"
"Em..." Lam Thiên Vũ kích động bật khóc, thế nhưng cô không thể nói gì.
Lãnh Nhược Băng không thể để yên nữa, tức giận nói: "Dạ Diễm, sao cậu có thể nói Thiên Vũ như vậy, nó đâu có nói là không cần Thiên Dực nữa? Vì Thiên Vũ quá yêu thương Thiên Dực, sợ phải đối mặt với sự sống chết của con nên mới rời đi."
Dạ Diễm không hề để ý đến lời nói của Lãnh Nhược Băng, một lần nữa chất vấn: "Em nói đi, rốt cuộc em đi cùng anh ta hay ở lại?"
"Em không thể để mất Thiên Vũ, không thể nào..." Lam Thiên Vũ vừa khóc vừa lắc đầu, "Nếu mất con, em cũng không thiết sống nữa."