"Anh đi đi." Lam Thiên Vũ quay lưng về phía Dạ Diễm, "Tôi không muốn nhìn thấy anh nữa."
"Thiên Vũ…" Dạ Diễm vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cô đã cất bước rời đi, anh muốn đuổi theo cô thế nhưng Lôi Liệt lại ngăn cản anh, lạnh lùng nói, "Lúc này Thiên Vũ không muốn gặp cậu, cậu đừng miễn cưỡng con bé."
"Đúng vậy, Dạ Diễm." Lãnh Nhược Băng khuyên nhủ, "Cho con bé một chút thời gian, những chuyện này xảy ra quá đột ngột, con bé nhất thời không thể chấp nhận được, hơn nữa lúc này con bé đã quá mệt mỏi rồi, thật sự không còn sức lực để chịu giày vò nữa."
Dạ Diễm cúi đầu, không biết nên nói gì mới tốt, anh biết Lam Thiên Vũ đã phải chịu rất nhiều đau khổ, lúc này chắc chắn rất buồn, cô không muốn gặp anh cũng là điều dễ hiểu, anh có thể hiểu được.
Thế nhưng cô một ngày không tha thứ cho anh, anh luôn cảm thấy thấp thỏm lo âu, luôn cảm thấy cô có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.