"Sao cô ấy lại ngốc như vậy..." Trong lòng Dạ Diễm là trăm mối cảm xúc ngổn ngang: "Lẽ nào cô ấy thật sự nghĩ là tôi chỉ thích gương mặt đó của cô ấy thôi sao? Dù cho gương mặt cô ấy có bị hủy thì tôi vẫn sẽ yêu cô ấy như cũ, tại sao cô ấy lại chọn cách trốn tránh..."
"Có lẽ vì không có lòng tin!" Triệu Quân cảm thán nói: "Dù sao trước đó hai người đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, vừa yêu vừa hận, cô ấy không tin cậu, cũng không tin vào tình cảm của hai người, hơn nữa, ngay cả Tiêu Hàn nhìn thấy bộ dạng đó của cô ấy thì cũng sợ hãi, lâm trận bỏ chạy, không hề dây dưa với cô ấy..."
"Tiêu Hàn là Tiêu Hàn, tôi là tôi, tôi không giống anh ta." Dạ Diễm hơi tức giận: "Sau này đừng so sánh tôi với anh ta."
"Vâng." Triệu Quân cẩn thận đáp.
"Sao gương mặt của cô ấy lại bị phá hủy? Sau khi cô ấy rời khỏi tôi không phải là ở chung với Tiêu Hàn sao? Sao lại bị hủy gương mặt? Không lẽ do Tiêu Hàn làm?"
"Không phải, là Tiêu Kỳ."