"Có thật vậy không? Nếu thực sự như vậy, anh cũng muốn nếm thử một chút." Dạ Diễm nháy mắt mấy cái."
"Này, anh còn chần chờ gì nữa?" Tần Vi nắm lấy Dạ Diễm. "Đi thôi."
"Anh không thể chờ đợi nữa." Dạ Diễm đặt ly xuống và đứng dậy. "Anh hy vọng cà phê của em ngon."
"Nó sẽ không làm anh thất vọng đâu."
Tần Vi đi kề anh, hai tay móc vào cổ anh và trao một nụ hôn gợi cảm.
Dạ Diễm nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của Tần Vi, bóng dáng của Thiên Vũ chợt lóe lên trong tâm trí anh, theo bản năng anh mở mắt ra ...
Đôi môi của Tần Vi bị kẹt trên cằm anh. Cô khịt mũi và cười ngượng: "Anh đúng là ham muốn quá mà!"
"Đi thôi." Dạ Diễm ôm lấy thắt lưng của cô đi ra ngoài. Ở trong lòng lặp lại nhắc nhở chính mình, Dạ Diễm, đừng bị coi thường, trong lòng Thiên Vũ không có mày, mày gần chết, cô ấy cũng không trở về nhìn mày một cái, không cần phải lo giữ cho cô ấy, không cần thiết. . . . . .
**