Lam Thiên Vũ thấy Tiêu Hàn chỉ ôm cô, cũng không có hành động gì quá mức nên cũng không phản kháng gì nữa.
Lại nghĩ đến lúc sáng tỉnh lại, áo lót của cô vẫn ngay ngắn, có thể thấy hôm qua anh ta đưa cô về cũng không đụng vào cô, anh ta là một người chính trực, cô không nên đa nghi quá.
Dáng vẻ ngủ say của Tiêu Hàn ổn định và yên tĩnh, chân mày Lam Thiên Vũ dẫn dần dãn ra, trong lòng vẫn tự trách mình quá đa nghi, Tiêu Hàn dù có tình cảm nam nữ với cô nhưng vẫn tôn trọng cô, anh ta sẽ không làm cô tổn thương, mãi mãi sẽ không.
Lam Thiên Vũ dịch sang bên cạnh cách Tiêu Hàn một mét, quay lưng về phía anh, bình thản đi vào giấc ngủ.
Khi cô hoàn toàn ngủ say, Tiêu Hàn lại mở mắt nhìn cô bằng ánh mắt nồng nàn.
Ánh mắt của anh dịu dàng thâm tình, lại có chút tình cảm phức tạp, tại sao cô cứ phản đối tiếp xúc thân mật với anh ta? Lúc cô và Dạ Diễm ở cạnh nhau có như vậy không?
*****