Tiêu Kỳ hoàn toàn thay đổi rồi, đã không còn tác phong nhanh nhẹn, lịch sự tao nhã như trước đây nữa, ăn mặc rất tùy tiện, đầu tóc hơi rối, gương mặt gầy gò đến mức thay đổi hình dạng, ánh mắt rất khủng bố!
Anh ta đứng ở con phố đối diện, cầm một con dao gọt trái cây không ngừng gọt táo, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Lam Thiên Vũ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười ác độc.
Lam Thiên Vũ sợ đến mức run như cầy sấy, cô cảm thấy, Tiêu Kỳ đang cố tình, cố tình dọa cô, anh ta rốt cuộc muốn làm gì?
"Thiên Vũ, Thiên Vũ..."
Tiếng gọi của Thẩm Hân cắt đứt dòng suy nghĩ của Lam Thiên Vũ, cô tỉnh táo lại, lúc này mới phát hiện cô và Thẩm Hân đang đứng cạnh góc đường mờ tối, đằng trước là đường cái xe cộ qua lại tấp nập, đằng sau cũng là chợ đêm ồn ào.
"Cậu làm sao vậy? Tự dưng lại ngây ra vậy?" Thẩm Hân nghi ngờ nhìn cô.
"Không, không có gì đâu." Lam Thiên Vũ hốt hoảng nhìn sang phía khác: "Chúng ta mau đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây thôi."