"Ở chỗ anh sao?" Lam Thiên Vũ kinh ngạc nhìn anh ta: "Vậy thì, có vẻ không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt chứ? Ở chỗ của anh, anh có thể bảo vệ em." Tiêu Hàn nói như điều đương nhiên:
"Hơn nữa, không phải lần trước cũng từng nói là muốn chăm sóc cho anh đấy thôi, giờ định nuốt lời à?"
"Không phải..." Lam Thiên Vũ lắc đầu, "Anh vì em mà bị thương nặng như vậy, em nhất định sẽ chăm sóc anh, nhưng, em không muốn ở chỗ đó của anh, hay là em thuê một phòng trống nào đó gần nhà anh, sau đó thuận tiện chăm sóc anh luôn?"
"Xung quanh nhà anh đều là biệt thự, em thuê nổi không?" Tiêu Hàn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đầy cưng chiều, "Em đó, đừng suy nghĩ lung tung, bảo em ở nhà anh nhưng không phải ở chung đâu, nhà anh nhiều phòng như vậy, em cứ chọn bừa một cái là được rồi, em yên tâm, nếu em không cho phép, anh tuyệt đối sẽ không chạm đến em, trừ khi... em chủ động quyến rũ anh... hehe!"
"Đáng ghét, ma mới thèm quyến rũ anh." Lam Thiên Vũ lườm anh.