"Tất nhiên là cháu nhớ rõ..." Tiêu Hàn cong môi cười, có phần nghiêm túc nói: "Dì Lãnh, dì cứ yên tâm, cháu tuyệt đối không ép buộc Thiên Vũ làm bất kỳ chuyện gì, cháu biết hiện giờ cô ấy cần thời gian yên tĩnh nên cháu sẽ không làm phiền cô ấy."
"Vậy là tốt rồi." Lãnh Nhược Băng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước bà còn lo là Tiêu Hàn sẽ lật lọng, không ngờ anh ta lại giữ uy tín như vậy.
"Nhưng mà..." Tiêu Hàn bỗng nhiên chuyển chủ đề: "Vì để tránh Dạ Diễm tiếp tục làm phiền Thiên Vũ, cháu cảm thấy để Thiên Vũ ở nhà của cháu có lẽ tốt hơn."
Thẩm Tang Hải nhướng mày, ông đã sớm biết Tiêu Hàn không dễ nói chuyện như vậy.
"Chuyện này không được." Lãnh Nhược Băng cười nói: "Dù sao thì Thiên Vũ vẫn là một cô gái, không thể ở chỗ của cậu được, hãy để con bé ở chỗ tôi! Tôi cũng tiện chăm sóc nó hơn."