"Dừng lại cho tôi!" Lam Thiên Vũ tức giận hét lên, cô giúp việc trẻ tuổi đứng qua một bên không dám cử động.
"Đồ vô dụng, tránh ra cho tôi." Tư Cầm đẩy người giúp việc ta, cầm lấy bữa tối của Kiều Tinh ném vào thùng rác.
Lam Thiên Vũ bắt lấy tay cô, mạnh mẽ nói: "Buông ra cho tôi."
"Lam tiểu thư, cô như vậy là làm cho tôi khó xử, tôi chỉ làm theo mệnh lệnh." Tư Cầm cười nhạt.
"Tư Cầm, cô không được quá đáng, nếu cậu chủ biết chuyện này, chắc sẽ không vui." Lúc này, Donna vội vàng đi tới can ngăn."
Tư Cầm liếc nhìn Donna, chằm chằm nhìn Kiều Tinh vẻ khinh bỉ, cười khẩy nói: "Tôi quá đáng? Tôi nói cô ta mới quá đáng, thân phận tôi tớ, mà lại được hưởng thụ ở phòng bệnh sang trọng thế này, còn dám tự tiện dùng cơm trước khi chủ cậu chủ quay về, cô ta là gì vậy. . . . ."
"Bang!"
Tư Cầm còn chưa nói xọng, Lam Thiên Vũ đã làm cho cô ta một cái tát.
Tư Cầm đau đớn, nhìn chằm chằm vào Lam Thiên Vũ: "Cô dám đánh tôi? ? ?"