Dạ Diễm đã biến mất, vừa mới tỉnh lại đã nghĩ cách đi đối phó Tiêu Hàn.
Lam Thiên Vũ nhìn theo bóng Dạ Diễm, cảm thấy không thể nói lý gì được….
Nếu lúc trước ở sân bay anh ta không cùng Cung Vũ Dao cố tình tạo ra một tai nạn ngoài ý muốn làm cho Kiều Tinh bị thương, Lam Thiên Vũ hoàn toàn không nghi ngờ anh ta;
Nếu anh ta để cho Kiều Tinh đi sớm hơn, sự việc cũng không đến mức này, Lam Thiên Vũ sẽ không bỏ trốn với Tiêu Hàn trong đám cưới, Tiêu Hàn và Thẩm Ngưng sẽ không bị biến dạng, đứa trẻ sẽ không biến mất….
Tất cả mọi chuyện, từ đầu đến cuối đều là lỗi của Dạ Diễm, bây giờ anh ta đổ tất cả tội lỗi lên người Tiêu Hàn, toàn lực trả thù Tiêu Hàn, thực là nực cười! ! !
Thật nực cười…
Tận sâu trong lòng Lam Thiên Vũ cảm thấy áy náy với Tiêu Hàn, cô rất muốn can ngăn Dạ Diễm, nhưng cô biết chính mình không thể ngăn cản, cô cảm thấy mệt mỏi, kiệt sức, không biết phải làm gì.
"Thiêu phu nhân, lại dùng bữa sáng đi." Donna khuyên nhủ.