"Ba, Lam Thiên Vũ là người bạn tốt nhất của con, hiện tại cô ấy đang gặp nạn, con không thể bỏ rơi cô ấy." Lôi Liệt vội vàng nói, "Ba cho con đi cứu cô ấy trước đi, con hứa từ này về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời ba."
"Cứu?" Lôi Đình cười nhạt, "Cô ấy bây giờ đang ở dưới biển, hay là nằm trong tay bọn xã hội đen?"
"Cô ấy. . . . ."
"Cô ta ở Dạ gia!" Lôi Đình hoàn toàn không để cho Lôi Liệt có cơ hội giải thích, thản nhiên nói, "Dạ Diễm là chồng do cô ta chọn, cho dù tình cảm của bọn họ có việc gì, cũng là việc riêng tư của họ.
Nếu ngươi tham gia vào đó, sẽ trở thành người thứ ba."
"Nhưng mà . . . . ."
"Không nhưng gì hết." Lôi Đình uy nghiêm ra lệnh, "Lên xe, theo ta trở về. Xe của George, ta sẽ cho người lái trở về."
"Ba, không được." Lôi Liệt cuống quít lắc đầu, "Con phải cứu Lam Thiên Vũ khỏi hố lửa Dạ gia, coi như con cầu xin ba? Chỉ cần cứu được Lam Thiên Vũ, để cô ấy ổn định, con sẽ theo ba về nhà."