Nghe thấy tiếng xe cảnh sát, Austin càng thêm điên cuồng, anh ta đã không còn kiên nhẫn nữa, giơ súng chỉ vào đầu Lôi Liệt, đôi mắt đỏ ngầu nhìn William Phỉ Nhi: "Anh hỏi em lần cuối, đi - hay - không?"
"Tôi đồng ý!" Anh ta còn chưa nói xong, William Phỉ Nhi đã trả lời, cô không thể chần chừ nữa, Austin đã mất đi lý trí, anh ta rất có thể sẽ bắn thật, giết chết Lôi Liệt.
"Không..." Lôi Liệt đau khổ thét lên.
"Anh quên em đi!" Khóe mắt William Phỉ Nhi đầy nước mắt, có lẽ đây chính là ý trời, ý trời đã định cô và anh không thể ở bên nhau.
Austin cười đến rạng rỡ, trên mặt không giấu được vui sướng, như đứa bé đang khẩn trương: "Tốt, tốt, em làm vậy là đúng, chúng ta lên xe."
Austin đỡ William Phỉ Nhi lên xe, Lôi Liệt vẫn kích động gào thét: "Phỉ Nhi, đừng mà Phỉ Nhi..."
William Phỉ Nhi bước một chân vào xe, trong lúc vô tình thì phát hiện trong xe có một con dao nhỏ, cô đột nhiên cầm lấy dí vào ngực Austin, "Thả tôi đi!"