"Thẩm Ngưng, đừng quá kích động..."
Lãnh Nhược Băng vội vàng quát lên, Thẩm Ngưng liền cúp điện thoại, nghe thấy manh âm từ điện thoại, Nhược Băng cuống quýt cả lên, lòng bà nóng như lửa đốt, bà vội vàng gọi ngay cho Khổng Diệp- -
"Phu nhân ...."
"Thẩm Ngưng thực sự đến New York saoi?"
"Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị thông báo vấn đề này với bà. Cô ấy đã đe dọa tôi bằng cái chết cho nên tôi phải để cô ấy ra đi. Cô ấy bị thương khi rời đi. Tôi nghĩ rằng cô ấy chỉ trở về Hồng Kông và đưa mọi người xung quanh đi tìm cô ấy. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô ấy sẽ đến New York và tôi vừa nhận được tin ... "
"Hèn mạt thật đấy! Ngay cả một người mà canh cũng không cong, cậu không làm được còn viện lý do, tôi không nghĩ tôi lại tin tưởng cậu, cậu lập tức cút ngay cho tôi."
...
Đang lúc giận dữ, Lãnh Nhược Băng liền cúp điện thoại, vừa lúc đó bà gọi ngay cho Thẩm Tang Hải.
"Nhược Băng!"