Austin vừa cởi quần áo vừa đi vào nhà vệ sinh, áo khoác, áo sơ mi, áo lót ném đầy trên đất, lúc đi vào nhà vệ sinh, trên người anh ta chỉ mặc đồ lót.
Tuy William Phỉ Nhi cảm thấy anh ta như vậy có hơi xấu hổ, nhưng nghĩ đến có lẽ anh ta đã quen ở một mình, cho nên mới như thế, cô ấy không quá để ý.
Áo ngủ trên người của cô ấy cũng bị nước thuốc làm ướt, cho nên cô ấy cởi áo ngủ, tìm một chiếc váy để chuẩn bị thay, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa: "Cốc, cốc!"
Trong lòng William Phỉ Nhi giật mình, khẩn trương hỏi: "Ai thế?"
"Phỉ Nhi, là mẹ."
Bà Sophie quay đầu nhìn Lôi Liệt đứng ở cách đó không xa, bởi vì anh ta vội vã muốn gặp William Phỉ Nhi, cho nên anh ta cũng đi theo lên lầu, nhưng vẫn đứng cách bà ấy khoảng ba mét, không đến gần, đủ để chứng minh gia giáo tốt đẹp của anh ta.
"Có chuyện gì thế mẹ?" William Phỉ Nhi mở ra một khe cửa.