William Phỉ Nhi cơ cực không nơi nương tựa, một mình bôn ba khắp Cảng Đô, bốn người kia tránh mặt không gặp cô, cô không quen thuộc nơi này nên làm chuyện gì cũng khó khăn vô cùng, nhưng cô vẫn cắn răng kiên trì. . .
Mới bắt đầu mấy ngày, cô cũng tiếp tục kiên trì, bất kể như thế nào cũng đã có người thông dịch, có xe, ít ra làm việc cũng tiện hơn rất nhiều, thế nhưng sau này cô sẽ không chịu nổi, tiền mặt trên người cô đều dùng hết, thẻ ngân hàng lại bị đóng băng, trên người không có đồng nào, phải ăn cơm, phải trả tiền cho vệ sĩ, bây giờ cô nên làm gì đây?
Phiên dịch nhìn ra lo lắng của William Phỉ Nhi, cô ấy thăm dò hỏi; "Công chúa William, có phải cô đang gặp khó khăn gì không?"
"Không có, tôi rất tốt." William Phỉ Nhi không muốn để cho người khác nhìn thấy tình trạng hiện tại của bản thân, nếu bị người nhà của cô biết, nhất định sẽ cưỡng ép cô trở về.
"Thế nhưng. . ."