Lam Thiên Vũ phớt lờ Thẩm Ngưng và đi thẳng lên lầu.
Ngay lập tức, Tiêu Kỳ, Kiều Tinh và Thẩm Hân theo sau cô.
Thẩm Ngưng vẫn chưa nguôi cơn giận, cô gầm gừ theo sau bóng dáng Thiên Vũ đang lên tầng:
"Lam Thiên Vũ, cô cũng ương ngạnh như người cha quá của cô, những người tự cao tự đại như cô sẽ không được hạnh phúc đâu!"
Nghe những lời chói tai này, đang đi Lam Thiên Vũ đột ngột dừng lại và nhìn xoáy vào Thẩm Ngưng:
"Thẩm Ngưng, chị có thể chửi mắng tôi nhưng chị không được kéo bố tôi vào, đừng quên, chị cũng từng gọi ông là cha trong tám năm vừa qua đấy!"
Đôi mắt thẩm Ngưng lóe lên một chút, như có cảm giác tội lỗi, cô cúi gằm đầu xuống và không nói nữa.
"Gia cảnh nhà cô khá phức tạp đấy." Dạ Diễm buông thõng một câu.
"Xin lỗi anh, Dạ Diễm, đáng lẽ ra em phải nói điều này với anh từ lâu rồi, nhưng em nghĩ nó đã là quá khứ rồi, vì vậy em đã không đề cập đến chuyện này với anh" Thẩm Ngưng vội vàng xin lỗi.
"Điều này có làm anh phiền lòng không?"
"Đừng bận tâm đến điều này." Dạ Diễm khẽ mỉm cười. "Hãy nhanh đi thay quần áo đi."
"Vâng."
**
Lam Thiên Vũ ngồi trước bàn trang điểm và nhìn mình trong gương. Cô không thể không nhớ lại quá khứ hạnh phúc ...
Gia đình bốn người đang hạnh phúc biết bao, cha của Thiên Vũ là Lam Thế Viễn, tuy không phải là một gia đình giàu có, nhưng ông cũng là một thợ kim hoàn nổi tiếng ở Hồng Kông. Chính sự can thiệp bất ngờ của Thẩm Tang Hải đã phá vỡ tất cả. Người chị đã yêu thương cô suốt tám năm qua hóa ra lại là con riêng của mẹ cô với người đàn ông khác. Thẩm Nhược Băng khăng khăng đòi ly hôn nhưng Lam Thế Viễn từ chối, và cuối cùng bị Thẩm Tang Hải làm cho phá sản.
Lãnh Nhược Băng đã kiện ra tòa cuộc ly hôn này, Thẩm Tang Hải đắc ý mang Lãnh Nhược Băng và Thẩm Ngưng đi cùng, thế giới của Thiên Vũ và Thế Viễn sụp đổ hoàn toàn, ông vô cùng tuyệt vọng.
Trong một khoảnh khắc ông đã nghĩ quẩn. Ông dẫn Lam Thiên Vũ đi theo. Trước khi ông xuống, anh ta đã gọi điện cho Lãnh Nhược Băng - nói rằng ông ta sẽ đem Lam Thiên Vũ đi chết cùng. Lãnh Nhược Băng tuyệt tình: "Nếu anh chết thì chết ngay đi, đừng làm phiền tôi nữa."
Câu nói đó giống như một con dao sắc nhọn đâm vào trái tim Thiên Vũ, cho nên hận thù bắt đầu ươm mầm từ lúc đó.
Lam Thế Viễn cười điên cuồng, ông bế Thiên Vũ nhảy cùng. Ngay thời điểm quan trọng này, Tiêu Kỳ đã kịp thời chạy đến và nắm lấy tay Thiên Vũ, anh đã cứu mạng cô. Khi ngã xuống, cô vô tình bị thương ở mặt. Từ đó, để lại một vết sẹo trên người cô ...
"Tiểu thư Lam, trước tiên cô hãy thay quần áo trước nào." Giọng nói cất lên của nhân viên làm gián đoạn suy nghĩ của Thiên Vũ.
Lam Thiên Vũ ngước nhìn chiếc váy cưới tuyệt đẹp, nhưng trong lòng cô lại không có chút gì phấn khởi. Thay vào đó, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bộn bề. Thiên Vũ đã chứng kiến cha mẹ mình thất bại trong hôn nhân. Vì vậy có một nỗi ám ảnh to lớn về cuộc sống hôn nhân. Cô không biết nhiều về hôn nhân hay việc quản lý gia đình như thế nào cho tốt.
Chỉ có Tiêu Kỳ là người cô tin tưởng nhất. Từ lúc anh cứu mạng cô, anh như là vị cứu tinh của cuộc đời cô. Tất cả những gì cô muốn làm, ngay cả khi cô cố tình, anh cũng sẽ nhìn cô với một nụ cười dịu dàng ...
Cô đã quen với cảm giác phụ thuộc vào anh.
Do đó, khi anh cầu hôn, cô không ngần ngại đồng ý.
Nhưng bây giờ cô ấy rất bối rối, liệu cô đã thực sự sẵn sàng cho một cuộc hôn nhân hay chưa?
"Tôi không ngờ rằng chúng ta hóa ra đều là người một nhà cả." Một giọng nói vui vẻ đột nhiên vang lên, ngước nhìn lên, Lam Thiên Vũ đã bị sốc khi nhìn thấy anh. Đó chính là Dạ Diễm với một bước thanh lịch, và khóe miệng anh nở một nụ cười quyến rũ. Tôi sẽ là anh rể của cô, vì vậy, ngay bây giờ tôi có nên gọi cô là em gái không nhỉ? Lam Thiên Vũ liếc nhìn xung quanh, Tiêu Kỳ, Kiều Tinh và Thẩm Hân đều đi thay quần áo hết cả rồi, ngoại trừ một nữ nhân viên bên cạnh. Không ai khác ...