Bà Sophie nghe được câu này, nước mắt nhịn không được rơi xuống: "Mẹ cũng cảm thấy không lòng, nhưng ai bảo cha con không chịu hăng hái tranh giành chứ? ?"
"Bây giờ con phải đi tìm Austin. . ." William Phỉ Nhi cắn răng nghiến lợi nói, "Bảo anh ta giao Lôi Liệt ra, nếu như anh ta thật sự giết Lôi Liệt thì con sẽ cùng hủy diệt với anh ta! ! !"
Nói xong, William Phỉ Nhi tựa như người bị điên chạy xuống dưới. . .
"Phỉ Nhi, con đừng làm loạn, con chờ mẹ một chút." Bà Sophie vội vàng đuổi theo. . .
**
Trên chiếc xe chạy đến khu dân nghèo, Lôi Liệt đã không giãy dụa nữa, chí ít biết William Phỉ Nhi thật lòng thật dạ với anh, cô là bị ép buộc, trong lòng của anh cũng dễ chịu hơn nhiều, cho dù bản thân đang ở trong tình cảnh nguy hiểm nhưng anh cũng không thấy sợ hãi, anh nhìn sang chung quanh, xe đang chạy đến một con ngõ nhỏ đen tối âm u, anh biết, bọn họ chuẩn bị giết anh, mà cơ hội để anh tự cứu mình rốt cuộc đã đến. .