"Á…" Cô gái hét lên một tiếng.
Lôi Liệt giật nảy mình: "Cô sao thế?"
"Là anh à, làm tôi sợ muốn chết." Cô gái ôm ngực, sắc mặt tái nhợt.
"Cô sao thế?" Dáng vẻ của cô giống như rất sợ hãi." Lôi Liệt nghi ngờ nhìn cô ấy.
"Dĩ nhiên, anh đi lâu như thế vẫn chưa quay về, một mình tôi ở chỗ này, vừa rồi có mấy tên lưu manh đi qua đây huýt sáo với tôi, tôi có thể không sợ ư?" Cô gái thốt lên.
"Ồ, hóa ra là như thế." Lôi Liệt bỏ đi nghi ngờ: "Cô đừng sợ, có tôi ở đây, không có việc gì đâu."
"Anh biết mấy người cảnh sát kia à?" Cô gái liếc thoáng qua mấy người cảnh sát trong nhà hàng.
"Người dẫn đội là đồng nghiệp lúc trước của tôi." Lôi Liệt đặt bữa tối ở sau xe, sau đó ngồi vào ghế lái.
"Trước kia anh làm cảnh sát à?" Cô gái cảm thấy ngoài ý muốn.
"Ừ." Lôi Liệt gật đầu: "Sao thế?"