"Cậu chủ, cậu đừng như vậy."Tư Tuệ nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Hàn, trong lòng rất khó chịu, nghẹn ngào nói ——
"Thật ra cậu không có sai, người sai là tôi. Là tôi nói với ngài Ôn, cậu muốn dẫn ông ấy rời đi, tôi còn nói cậu vì cứu ông ấy, ngay cả cô Tần và đứa bé cũng không để ý, sau khi ông ấy nghe được phản ứng vô cùng kịch liệt, sau đó liền nói muốn đi toilet, rồi xảy ra chuyện, thật ra lúc chúng tôi chờ ở bên ngoài, tôi cũng cảm thấy không được bình thường, nhưng tâm tư của tôi đều để trên người cậu, cho nên không có nhắc nhở cậu. . ."
Tư Tuệ nói chưa xong đã dừng lại, Tiêu Hàn dùng một loại ánh mắt giết người gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, hai tay nắm chắc thành quyền: "Hóa ra là cô, tại sao cô phải làm như vậy? Tại sao? ?"
"Thật xin lỗi, cậu chủ. . ." Tư Tuệ rơi nước mắt, "Tôi sợ cậu đi đầu kia đến đường cùng, sẽ không quay đầu lại được nữa. . ."
"Ba!" Một cái tát mạnh mẽ cắt ngang lời nói của Tư Tuệ. . .