Cuối cùng cửa cũng bị phá ra, Tiêu Hàn và mấy người vệ sĩ cùng nhau xông vào phòng, đi thẳng đến chỗ nhà vệ sinh, thế nhưng cửa phòng nhà vệ sinh cũng bị khóa trái, bọn họ dùng sức xô cửa.
Tiêu Hàn kích động quát lên: "Ôn Hải, ông đang làm gì thế? Ôn Hải, ông đừng làm chuyện điên rồi, tôi sẽ không để cho ông xảy ra chuyện gì…"
Trong nhà vệ sinh, Ôn Hải đã nhắm mắt, xụi lơ trong bồn tắm, nằm yên không nhúc nhích, máu tươi lênh láng trong bồn tắm, một màu đỏ rất chói mắt, trong không khí nồng nặc mùi máu, khiến cho Tiêu Hàn cảm thấy hoảng loạn…
Ôn Hải còn chút ý thức, nghe thấy Tiêu Hàn quát lên, khóe mắt ông ta chảy ra hai dòng nước mắt nóng hổi, trước khi chết, ông ta còn có thể nghe thấy giọng nói của Tiêu Hàn, biết Tiêu Hàn khẩn trương lo lắng cho mình như thế, Ôn Hải chết cũng không hối tiếc.
"Ầm!" Cửa phòng tắm bị đá bay.
Tiêu Hàn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh ta sợ ngây người.