Thế nhưng chứng cứ sẽ nằm ở đâu?
Lam Thiên Vũ nhìn bốn phía xung quanh, nhìn trong căn phòng hào nhoáng này không có điểm gì lạ thường cả, chứng cứ có lẽ là một con chip hay là USB hay là đồ vật nhỏ gì đó, phòng lại lớn như thế muốn cô phải tìm thế nào đây?
"Thiên Vũ, thu dọn xong chưa?" Tiếng nói của Dạ Diễm vang lên.
Lam Thiên Vũ giật mình không cẩn thận làm rơi khung ảnh xuống đất, cô bối rối quay người lại nhặt, nhìn thấy một vật nhỏ lấp lánh, nhìn ra thì đó chính là một con chip, vội vàng nhặt lên: "Thì ra là ở đây… a…"
Tay của cô không cẩn thân bị mảnh vỡ thủy tinh cứa vào, máu tươi không ngừng trào ra.
"Thiên Vũ…" Dạ Diễm cuống quýt nhào tới, đau lòng nắm chặt tay cô: "Em không sao chứ? Tay bị sao thế?"
"Không sao cả." Lam Thiên Vũ vui mừng nói: "Anh nhìn đi con chip này có lẽ là chứng cứ buộc tội Ôn Hải."
Chứng cứ buộc tội?" Dạ Diễm vô cùng ngạc nhiên, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đây là con chip máy tính."