Buổi tối hai vợ chồng nằm trên giường nói chuyện thức trắng đêm.
Dạ Diễm ôm Lam Thiên Vũ, thân mật hỏi: "Thiên Vũ, hình như em có tâm sự gì à?"
Lam Thiên Vũ trầm giọng nói: "Mẹ nói bảo mai em đi gặp Ngưng Nhược một lần, thực ra em cũng muốn gặp cô ấy dù sao cô ấy trở thành như thế này cũng có một phần trách nhiệm của em, nhưng giờ cô ấy đã hồi phục rồi em hi vọng là cố ấy có thể sống như người bình thường, nhưng…"
"Nhưng em lại sợ phải đối diện với cô ấy?" Dạ Diễm khẽ hỏi.
"Vâng." Lam Thiên Vũ gật đầu: "Em không biết phải đối diện với cô ấy như thế nào, trước kia đã xảy ra nhiều chuyện như thế, trong lòng mọi người đều có những nỗi niềm riêng, thực sự có thể thản nhiên đối mặt nhau không?"
"Đúng vậy…" Dạ Diễm thở dài: "Anh cũng cảm thấy hơi khó đối diện với Ngưng Nhược, nhưng cuối cùng vẫn phải đối diện thôi."
"Em sợ sẽ kích thích cô ấy." Lam Thiên Vũ rất lo lắng: "Nhỡ bệnh của cô ấy lại tái phát thì phải làm sao đây?"