Nghĩ vậy Tầm Tường lại đích thân dẫn người đi tìm Dạ Diễm, không ngờ xe vừa ra tới cổng thì Dạ Diễm lại lái xe tới, hai kính chiếu hậu bên trái và bên phải đều không thấy đâu, đằng sau còn vết bị đâm xe, nhưng Dạ Diễm không có gì khác thường cả.
"Dạ Diễm, không sao chứ?" Tần Tường vội vàng xuống xe đi tới đó.
"Không sao." Dạ Diễm bước xuống xe, ném chìa khóa cho tùy tùng và nói với Tần Tường: "Chúng ta vào nhà đã."
"Được." Tần Tường cùng anh đi vào biệt thự: "Xe của cháu bị sao thế? Vừa nãy có phải có người theo dõi cháu không?"
"Tổng giám đốc Dạ thật cừ, có bốn năm chiếc xe vây quanh mà cậu ấy có thể lái được qua khe hẹp đó." Một tùy tùng vẫn còn run sợ trong lòng: "Lúc đó chúng tôi đều vô cùng sợ hãi, lo lắng sẽ bị đâm xe, khe đó hẹp như vậy không ngờ cậu ấy lại có thể lái được xe qua, chỉ rơi mất gương chiếu hậu hai bên thôi."
"Nhất định là người của Ôn Hải." Tần Tường tức giận nói: "Cái đồ bẩn thỉu, chơi trỏ xấu xa."