Tiêu Hàn nhìn chằm chằm vào Đới Ngọc, rất lâu sau mới lên tiếng: "Nếu như không phải là con của tôi, tôi sẽ cho cô một khoản tiền rồi thả cô đi!"
"Ha!" Đới Ngọc cười vô cùng thương tâm, nước mắt rơi lã chả như những hạt ngọc đứt dây, đôi mắt ngập nước nhìn anh ta, từ đầu tới cuối không dời mắt.
Tiêu Hàn cuối xuống không nhìn cô ta.
Giờ phút này tâm trạng của anh ta vô cùng phức tạp, hanh ta không hiểu ý nghĩa trong lời nói của anh ta không, cô ta là một người đàn bà thông minh, dù đứa trẻ là con của anh ta thì anh ta đều không thể nào chấp nhận được.
Anh ta không yêu cô ta, thậm chí còn vô cùng chán ghét cô ta, anh ta không thể kết hôn với cô ta được, anh ta cũng không muốn giữ lại một đứa con hoang mà mình không yêu, tương lai sẽ lại giống như anh ta gánh lấy một cuộc sống đen tối mà thôi.