Lam Thiên Vũ nằm trên giường và chỉ trích cả hai người họ dọn dẹp nhà cửa.
Lôi Liệt mang một cốc sữa nóng đến chỗ cô: "Thiên Vũ, hãy uống thứ này trước đi, tôi sẽ đi nấu mì gói sau."
"Cảm ơn anh." Lam Thiên Vũ nhẹ nhàng đáp lại lòng tốt của Lôi Liệt. Thường ngày cô luôn cảm thấy khó chịu vì lúc nào anh cũng bám theo cô như một cái đuôi. Nhưng giờ đây, cô lại thấy thật sự biết ơn và trân trọng khoảnh khắc này khi anh lúc nào cũng có mặt bên cạnh cô.
Chỉ những khi hoạn nạn, chúng ta mới có thể nhận ra cảm xúc thật của mình. . . .
Lam Thiên Vũ không ngừng suy nghĩ về Tiêu Kỳ, càng nghĩ cô càng cảm thấy thất vọng. Khi Tiêu Kỳ gọi trên đường, sự chú ý của cô ấy đã tập trung vào Dạ Diễm. Khi cô chuẩn bị gọi lại cho anh, cuộc gọi đã bị ngắt. Tiêu Kỳ gửi cho cô một tin nhắn. Một lời xin lỗi ngắn và hỏi cô ấy đang ở đâu.
Cô không trả lời, ngoại trừ ở nhà thì cô có thể đi đâu được chứ?
Anh luôn ân cần, dịu dàng với cô, anh luôn rất chu đáo, nhưng lần này anh lại để cô thất vọng nhiều đến vậy. Cô đã từng nghĩ rằng dạo này anh đã bỏ bê cô vì công việc gia đình khá bận rộn, nhưng ít nhất anh cũng nên đến thăm cô dù chỉ một lần chứ? Cô đã nằm trong bệnh viện vài ngày, anh thậm chí còn không có một tin nhắn hỏi thăm nào.
Cô còn không thể tin nổi anh là bạn trai của mình, rằng hai người đã yêu nhau được ba năm, và họ sẽ tiến đến cuộc sống hôn nhân sau mười ngày nữa. . .
...
"Này!" Tiếng gõ cửa nhanh làm gián đoạn suy nghĩ của Lam Thiên Vũ.
Kiều Tinh tức giận đi về phía cửa, đó chính là khuôn mặt của một con chồn hôi.
Thẩm Hân khôn khéo hơn, cô không trách anh, nhưng sắc mặt có vẻ không ưng ý lắm, cô cố tình làm bẩn đôi giày của anh bằng một cây lau nhà.
Tiêu Kỳ khép nép nói lời xin lỗi. Anh trấn an Kiều Tinh-một cô gái nóng nảy. Kiều Tinh chống nạnh từng mắt nhìn anh: "Cho anh một cơ hội để giải thích đấy, đi nhanh đi."
"Cảm ơn, cảm ơn!" Nghe vậy, anh nhanh chóng đi đến phòng của Thiên Vũ.
Lôi Liệt- người đang đeo tạp dề, vừa bước ra khỏi bếp. Lúc này, Tiêu Kỳ sững người ra một lúc, nhưng ngay sau đó anh cũng nói xin chào. Tiêu Kỳ biết rõ rằng Lôi Liệt luôn dành một tình cảm đặc biệt cho Thiên Vũ. Dù vậy nhưng anh chưa bao giờ làm gì để phá tình cảm giữa cô và anh, anh ta không hề lo lắng về sự tồn tại của Tiêu Kỳ. Lôi Liệt luôn rất nhiệt tình với Thiên Vũ trong mọi trường hợp. Mặc dù anh biết cô không quan tâm đến Lôi Liệt, vì vậy anh ta vẫn duy trì mối quan hệ lịch sự mà thôi.
Lôi Liệt nhìn Tiêu Kỳ chăm chú và lạnh lùng nói: "Anh thực sự là một võ sĩ, bây giờ anh mới đến ư?"
Tiêu Kỳ cảm thấy xấu hổ vô cùng.
"Anh có phải là đàn ông không?" Lôi Liệt nhíu mày trách móc Tiêu Kỳ. "Dẫu biết là chuyện đã xảy ra rồi, dù thế nào đi nữa Thiên Vũ cũng là một nạn nhân. Làm thế nào anh có thể trốn tránh trách nhiệm như vậy được chứ?"
"Anh nói vậy là có ý gì?" Sắc mặt của Tiêu Kỳ thay đổi ngay lập tức.
Lôi Liệt chớp mắt và nhìn anh nghi ngờ. Anh thật sự không biết sao?
"Vâng." Kiều Tinh nói với vẻ khó chịu, "Cô ấy chỉ bị sàm sỡ thôi, chưa đến mức bị cưỡng hiếp đâu.
Nếu như bị sàm sỡ như vậy, chẳng phải anh ..."
"Cái gì? Cô ấy bị sàm sỡ ư ???" Tiêu Kỳ sốc nặng.
Kiều Tinh khịt mũi, chớp mắt, lắp bắp hỏi: "Anh, anh vẫn không biết chuyện..."
Chưa để cô nói xong, Tiêu Kỳ vội lao vào phòng Lam Thiên Vũ như một mũi tên và đóng cửa rất to.
"Cái đồ lỡ mồm!" Kiều Tinh tát một cái tát vào miệng mình.
"Ranh con này, mày không nói có ai bảo mày câm đâu." Thẩm Hân liếc cô một cái nhìn.
Lôi liệt ho khan hai tiếng, rồi lui vào phòng bếp. . . . . .