Ôn Triều ra khỏi phòng bệnh, trong mắt anh ta ngập tràn tức giận, nghĩ đến lúc nảy Ôn Hải mắng anh ta, trong lòng của anh ta vô cùng khó chịu, lúc trước anh ta chẳng là cái thá gì, khúm núm giống như một con chó đi theo Ôn Hải.
Nhưng bây giờ không giống trước kia nữa, anh ta đã là quản gia trưởng của nhà họ Ôn, vệ sĩ thân cận của Ôn Hải, Ôn Triều ở bên ngoài cũng có chút quan hệ, không ít doanh nhân và người có địa vị lớn muốn làm thân với anh ta, muốn nhờ anh ta nói giúp mình mấy câu ở trước mặt Ôn Hải, thời gian dần trôi qua, anh ta tạo thành một loại tâm thái tự cho là đúng, luôn cho là bản thân rất ghê gớm.
Hiện tại tính tình thất thường, dã tâm cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng anh ta đã quên, tất cả những thứ này đều là Ôn Hải cho anh ta, những người nịnh bợ anh ta, nịnh nọt anh ta đều là đến từ Ôn Hải, còn anh ta chẳng qua chỉ là một cái bàn đạp thôi.
Chỉ là anh ta quá vui sướng cho nên đã quên đi dự tính ban đầu và bản thân.