"Thiên Vũ, Kiều Tinh đã không có việc gì, chi bằng chúng ta đi về trước, sắc mặt của con không tốt, vừa rồi lại còn bị ngã, lỡ may không khí không tốt lại động thai nhi." Lãnh Nhược Băng lo lắng nhìn Lam Thiên Vũ.
"Đúng vậy, cô cùng bá mẫu đi về trước, tôi sẽ nói bác sĩ Hàn về nhà kiểm tra sức khỏe cho cô."
Dạ Diễm nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, nửa giờ nữa máy bay Cung Vũ Dao mới hạ cánh. Trước tiên, anh phải đưa Lam Thiên Vũ và Lãnh Nhược Băng đi trước, sau đó phải tìm lý do để ở lại sân bay, chờ đến giờ đón Cung Vũ Dao.
"Kiều Tinh còn chưa tỉnh lại, tôi làm sao mà đi được." Lam Thiên Vũ cố chấp kiên định nói.
"Thiên Vũ, cho dù là con không suy nghĩ về mình thì cũng nên suy nghĩ về đứa bé, hiện tại sắc mặt con không tốt như vậy, lỡ có việc gì ảnh hưởng đến thai nhi thì làm sao?" Lãnh Nhược Băng ân cần khuyên nhủ, "Nếu con cảm thấy lo lắng quá, vậy thôi để ta ở lại chăm sóc cho Kiều tinh, con cùng Dạ Diễm về trước đi."