Buổi tối hôm nay, Dạ Diễm và Lam Thiên Vũ cả đêm không ngủ, hai người hàn huyên suốt một đêm. . . . . .
"Thiên Vũ, chúng ta sắp trở về, em có vui vẻ không?" Dạ Diễm nhắm mắt lại, nắm chặt tay Lam Thiên Vũ.
"Aiz. . . . ." Lam Thiên Vũ thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm trần nhà, "Diễm, đoạt lại tài sản nhà họ Dạ là trách nhiệm của anh, chúng ta phải trở về, có điều em hy vọng đây sẽ chỉ là một cuộc đọ sức, không phải chiến tranh. Có chuyện gì thì để pháp luật giải quyết, không cần giết người."
Dạ Diễm yên lặng, anh không biết nên làm thế nào mới tốt, thật ra suy nghĩ của anh và Thiên Vũ giống nhau, nhưng anh biết trận chiến này một khi bắt đầu, không phải mình anh có thể khống chế được. .
Lam Thiên Vũ quay đầu nhìn anh, rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng một câu cô cũng không nói. . . . . . .
**
Thời điểm ông cụ Dạ tỉnh lại, biết được về Mỹ, cao hứng như đứa trẻ, nói năng lộn xộn: "Được được, về nhà, về nhà, thật sự được về nhà."